【毛不易CUT】《借》
Khúc & Từ: Mao Bất Dịch
Mượn ánh đèn mờ lé loi đầu phố lúc nửa đêm, chiếu lên mặt đường hai bóng người lấp loáng
Mượn tia nắng ấm giữa ngày đông giá buốt, xua đi cái lạnh thấu xương giữa nhân gian mịt mờ
Mượn dòng nước sông xưa đến xóa trôi mọi khổ đau, mang theo ánh nến đung đưa kia thổi về phương xa
Mượn đoạn nhạc uyển chuyển du dương của ngày qua, đem những điều chẳng thể nói nhẹ nhàng hát lên
Người bị trận phong ba này ly tán nói người yêu chẳng đậm sâu. Người ướt đẫm dưới cơn mưa tầm tã nói người chẳng biết lạnh
Rốt cuộc thì đêm đen vô tận này còn muốn che giấu bao nhiêu nữa? Mắt đã nhoè đi người lại chẳng dám thừa nhận
Mượn ánh nắng nhạt nhoà chiều hoàng hôn ly biệt, làm tia sáng chiếu soi cuộc đời dài đằng đẵng sau này
Mượn một câu khắc cốt ghi tâm, ngày tháng còn dài, nếu cứ nhất định phải mỗi người một phương
Người bị trận phong ba này ly tán nói người yêu chẳng đậm sâu, người ướt đẫm dưới cơn mưa tầm tã nói người chẳng biết lạnh
Rốt cuộc thì đêm đen vô tận này còn muốn che giấu bao nhiêu nữa? Mắt đã nhoè đi người lại chẳng dám thừa nhận
Nhưng rồi cũng sẽ có chân thành mà phong ba chẳng thể lung lay, cũng có những giọt nước mắt mà mưa chẳng thể xoà nhoà
Sẽ có ngày ánh dương lại lên cùng sớm mai, hai người bên nhau ngắm cầu vồng
Mượn một cõi an lạc để người nương thân
Mượn người một đời bình dị
歌名:《借》 – 毛不易
借一盏午夜街头昏黄灯光 照亮那坎坷路上人影一双
借一寸三九天里冽冽暖阳 融这茫茫人间刺骨凉
借一泓古老河水九曲回肠 带着那摇晃烛火漂往远方
借一段往日旋律婉转悠扬 把这不能说的轻轻唱
被这风吹散的人说他爱的不深 被这雨淋湿的人说他不会冷
无边夜色到底还要蒙住多少人 他写进眼里 他不敢承认
借一抹临别黄昏悠悠斜阳 为这漫漫馀生添一道光
借一句刻骨铭心来日方长 倘若不得不天各一方
被这风吹散的人说他爱得不深 被这雨淋湿的人说他不会冷
无边夜色到底还要蒙住多少人 他写进眼里 他不敢承认
可是啊总有那风吹不散的认真 总有大雨也不能抹去的泪痕
有一天太阳会升起在某个清晨 一道彩虹 两个人
借一方乐土让他容身
借他平凡一生