(Chia sẻ chuyện nghề…)
Tối qua, một khách hàng nhắn tin gửi cho Táo 3 tấm hình chụp 3 tờ giấy thông báo từ OFII – Cơ quan di trú Pháp, báo rằng họ đồng ý cấp visa để bạn ấy đón vợ sang đoàn tụ. Mừng rớt nước mắt. Chiếc hồ sơ liên hệ từ tháng 3 năm ngoái, từ Việt Nam hỗ trợ người bên Pháp làm giấy tờ. Rồi tới khi có đủ hồ sơ từ phía Pháp, do dịch bùng phát nên lãnh sự bên này thông báo chỉ nhận hồ sơ đoàn tụ của công dân Pháp, chứ không nhận của những người chỉ có thẻ cư trú dài hạn, lại kì cụi viết mail cho lãnh sự nhờ hỗ trợ cho bạn. Rồi cũng được nộp hồ sơ visa, nộp từ tháng 12 năm ngoái mà tới tận giờ này mới được cầm thông báo trên tay.
Táo thường làm các loại ngắn hạn như visa đi du lịch, công tác hay đi thăm người thân ít ngày, chứ ít khi làm loại dài hạn, vì nghĩ rằng mỗi bên có một sở trường riêng, cái nào mình không chuyên thì để bên chuyên nghiệp làm. Ấy thế mà có vẻ Táo lại có duyên với các cặp đôi muốn làm visa đoàn tụ, rất hay được “nhờ” làm giúp. Hôm nay ngồi đếm, sơ sơ cũng phải làm trên chục bộ, đủ từ các nước từ Anh, Pháp, Đức, Mỹ, Úc, Hà Lan… đủ các lứa tuổi, cặp trẻ nhất là hai bạn vừa xong, mới hai mươi sáu, cặp lớn nhất đã qua sáu mươi.
Hồ sơ thì có bộ xét duyệt nhanh chóng đến bất ngờ, hai tuần lấy ngay kết quả, có bộ thời gian lại lên đến cả năm như thế này (có lẽ do dịch bệnh). Có những khách hàng hồ sơ vô cùng đơn giản, làm loáng một cái là xong, và dám chắc đến 100% sẽ có visa. Còn có những bộ hồ sơ ban đầu sẽ rất ngại nhận, vì phải tinh tế hơn, do dự chỗ này, thắc mắc hỏi thêm thông tin chỗ kia, bởi nội dung hồ sơ đều không “đẹp”. Và vì nếu đến cuối cùng khách hàng không nhận được visa thì Táo sẽ không nhận tiền, nên ngay từ trước khi nhận hồ sơ Táo đều sẽ hỏi thật chi tiết để không làm mất thời gian cả hai bên.
Như đôi bạn này, cả hai vợ chồng đều làm công nhân, không học hành cao siêu, cũng không giàu có gì. Nhưng ấn tượng với bạn chồng này ở điểm thật thà, và vô cùng chăm chỉ. Bạn mới sang Pháp được vài năm do mẹ bảo lãnh, đi làm công nhân thôi mà tích cóp tự mua được căn hộ ở một thành phố nhỏ, dù không rộng rãi gì mấy, nhưng là của riêng bạn, và đó có lẽ cũng là điểm đáng cân nhắc mà cơ quan di trú họ nhìn vào để đồng ý cấp visa cho vợ của bạn – một cô gái trẻ chưa từng đi nước ngoài lần nào, tốt nghiệp cấp ba xong đi làm công nhân (đối với nữ thì đây thuộc loại hồ sơ tối kỵ). Vậy rồi cuối cùng cũng có kết quả tốt, mặc dù mòn mỏi đợi chờ hết mùa dịch này qua mùa dịch khác, mà đến giờ vẫn phải đợi hết giãn cách mới được duyệt và nhận visa phía Việt Nam.
Làm cái nghề visa này cũng là một nghề được nghe nhiều câu chuyện của khách hàng, tâm tư tình cảm, nguyện vọng, tiểu sử của khách nắm rõ như lòng bàn tay. Đặc biệt đối với loại đoàn tụ này, bao nhiêu chiếc visa là bây nhiêu câu chuyện tình yêu lãng mạn, hài hước có, kịch tính cũng có, mà trớ trêu cũng có luôn. Mỗi lần làm xong những bộ như thế này, khách mừng lắm, cảm ơn rối rít, như thể mình vừa tác thành cho đôi uyên ương vậy. Giống ngày xưa hồi còn đi học, Táo cũng từng giới thiệu cho mấy đôi quen nhau mà giờ đều nên cơm nên cháo cả rồi đấy. Nên nghĩ, không biết kiếp trước có phải Táo làm nghề mai mối hay không?
(Để tấm ảnh là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Pháp cho chuyện tình thêm lãng mạn ^^)