Những ngày thất nghiệp, tôi lại nghĩ “Tại sao mình không mở một quán cà phê nhỉ?”
Mở một quán cà phê, tôi sẽ có một “phòng làm việc” như mình mong muốn.
Mở một quán cà phê, tôi sẽ có một nơi để nghe được thật nhiều những câu chuyện như tôi vẫn hằng ao ước.
Mở một quán cà phê, tôi sẽ có một không gian riêng để bày biện tất cả những gì mình cho là xinh đẹp, những cái thuộc về riêng tôi.
Mở quán cà phê bởi tôi thích cà phê, và tôi cũng yêu luôn cái không gian bé nhỏ ngập tràn mùi hương cà phê thơm lừng khiến tôi luôn luôn được thư thái, và tôi muốn đem cái hương vị mình yêu thích gửi đến từng vị khách ngày ngày ghé thăm.
Tôi chắc rằng đây không chỉ là ước mơ của riêng mình tôi thôi đâu.

Tôi có đứa bạn cũng mở quán cà phê. Quán đầu tiên mở trong một ngõ nhỏ, bé chỉ bằng diện tích một căn phòng khách cộng thêm một chút hành lang, chừng hơn 30m2 tất cả. Tôi thường tới đó ngồi lỳ vài tiếng giữa những khoảng trống của các cuộc hẹn sáng – chiều. Tôi chứng kiến cậu bạn chăm chút gom góp sửa sang từng chút từng chút từ lúc bắt đầu mở cho đến hiện tại. Quán tuy bé, không quá đông nhưng lượng khách thường xuyên rất ổn định và chỉ cần một nhân viên là có thể xử lý hết tất cả công việc. Khách hàng ở đây hầu như đều quen biết với chủ quán, bạn tôi, một chàng trai chăm chỉ, biết chiều lòng khách và vô cùng có duyên.
Quán thứ hai, cậu mở ra mặt đường lớn, rộng rãi hơn, trang trí bắt mắt, đồ uống đa dạng và làm marketing bài bản hơn, thu hút lượng khách hàng lớn. Tôi đã đến đó một lần, tầng một và tầng hai có ban công thoáng đãng, có thể hút thuốc, bên trong lại có phòng kín để ngồi điều hòa hay để họp nhóm, rất được dân văn phòng và sinh viên quanh khu vực đó ưa chuộng. Thế nhưng, những khách hàng quen thuộc thì lại có vẻ chẳng mảy may để ý đến sự tồn tại của nó. Đơn cử như tôi, dù rằng đang ở gần với vị trí quán bên này, tôi vẫn tặc lưỡi chạy xa thêm một chút về với quán cũ. Có thể bởi quán nhỏ mùi cà phê nồng hơn, thơm hơn chẳng hạn; hoặc quán cũ có không gian mang đậm dấu ấn cá nhân hơn; hoặc do người ta luôn luôn vô thức chọn những cái đã trở nên quen thuộc.
Nhắc đến ý muốn mở quán cà phê dạo gần đây, lại làm tôi nhớ đến câu nói của nhà văn Paulo Coelho: “And when you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it – Khi bạn khao khát một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”. Vũ trụ của tôi thì chưa hợp lực giúp tôi đạt được điều tôi muốn, câu nói trên cần cải biên một chút thành “Khi bạn muốn mở một quán cà phê, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn gặp thật nhiều chủ tiệm cà phê”, để mà học hỏi hay để mà ghen tỵ thì tùy bạn.
Một ngày tôi đi hiệu sách, vô tình hữu ý thế nào, cuốn sách đầu tiên đập vào mắt tôi có tên: “Làm chủ quán cà phê” – được viết bởi tác giả Nguyễn Ngọc Long, chia sẻ về việc kinh doanh một quán cà phê, từ việc lên ý tưởng, chọn địa điểm, công thức tạo bảng giá, tính chi phí – lợi nhuận cho đến những thứ lặt vặt nhất như mua mấy thứ đồ dùng thiết yếu hàng ngày như cái bánh xà phòng, đồ rửa chén…v.v. Tôi mua luôn sách về dù chưa kịp đọc, coi như đó là một cái duyên, giống như khi đi trên đường bắt gặp người quen lâu ngày. Kinh doanh đồ uống, kinh doanh cà phê hiện đang là một thị trường phát triển vô cùng hấp dẫn, vốn đầu tư lại không phải quá nhiều, tôi sẽ mang về và nghiên cứu tỉ mẩn.
Một ngày nữa tôi đi gặp khách hàng, cũng lại bằng một cách nào đó gặp được một con người có niềm đam mê với “không gian cà phê”. Bác ấy hẹn gặp ở một quán cà phê “bên cạnh Highlands”. Ngồi trao đổi về công việc một lúc rồi bác bắt đầu nói chuyện phiếm, bác bảo “Quán cà phê này là của tao nhưng đây là lần đầu tiên tao ngồi ở đây luôn. Ngay cạnh Highlands, nhưng tao thấy Highlands mở theo chuỗi, quán nào cũng giống nhau chẳng có gì đặc biệt. Nên tao mở quán này đấy, mày thấy có phong cách hơn Highlands không?”. Vâng, phong cách đấy, cháu mà có nhiều tiền để đầu tư một quán xịn xò như này thì cháu cũng sẽ chọn phong cách như thế này luôn.

Trước đây cũng có lần tôi kể cho mấy đứa bạn nghe về “quán cà phê trong mơ” của mình, rằng sẽ trang trí như này này, ở vị trí như này, rồi bán đồ uống như kia. Nghe xong, mấy đứa đều lắc đầu bảo sẽ chẳng có ma nào sẽ đến một nơi như thế hết. Haha.
Tôi lúc nào cũng thế, biết rõ phải làm cái gì mới là hợp lý nhưng lại cứ chạy theo hướng ngược lại, chỉ toàn mơ mộng viển vông. Muốn có một quán cà phê để làm giàu cho cuộc sống mà cũng lại không phải để làm giàu, thì thôi cứ tiếp tục mơ cho đến khi nào đủ tiền để được “phong cách” như bác trai “bên cạnh Highlands” kia vậy.
Năm mới với giấc mơ không mới. Chúc mọi người một năm 2020 tràn đầy yêu thương và may mắn!
làm quán cafe nó mâu thuẫn là nếu một quán đúng theo ý mình, nhỏ nhỏ yên tĩnh thân tình ấm cúng thì lợi nhuận không cao, còn muốn kiếm tiền thì quán thường sẽ đông đúc ồn ào người ra người vào. Quán dễ chịu thì khách muốn nhiều thứ hơn là chỉ đồ uống, nên khách sẽ ngồi lại lâu, trong khi thực tế là nhiều lượt khách mới đem lại lợi nhuận. Mình mà mở quán cafe thì chỉ mong thật vắng khách thôi :))
LikeLiked by 1 person
đúng đó, mình cũng chỉ thích quán vài người ngồi thôi. Nhiều khi đi mấy quán cafe vắng người, ở trong ngõ yên ả thích lắm, nhưng cũng thắc mắc không biết công việc kinh doanh của người ta có ổn không :))
LikeLike
Mở quán bán cho vui chứ lời lỗ gì tầm này 😂
LikeLike
Ước gì… 😂
LikeLike